Giờ đây, tôi chỉ ước được quay về tuổi thơ, sống lại những khoảnh khắc rộn ràng, hạnh phúc của đêm Trung Thu xưa.
Khao khát quay về khoảnh khắc Trung Thu xưa, khi tuổi thơ còn là những ký ức đẹp nhất, giờ đây lại là nỗi niềm da diết của tôi.
Ngày Trung Thu, tôi háo hức chờ ba mang về những chiếc bánh Trung Thu được tặng từ cơ quan. Niềm vui ấy đến từ việc được tự tay khui hộp bánh, chọn lựa từng viên nhân mình thích, rồi cùng lũ bạn nhỏ trong xóm rước đèn lồng đến khuya. Đó là những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, một cái Tết Trung Thu dù thiếu thốn nhưng đầy tiếng cười, một thời “tuổi thơ dữ dội” mà tôi mãi nhớ.
Nhân dịp chuyên mục bạn đọc chia sẻ, tôi xin phép được gửi đến một chút cảm xúc về Tết Trung thu thuở bé.
Ngày nay, Trung thu chẳng còn mang đến cảm giác rộn ràng, náo nhiệt như xưa. Lòng tôi bỗng chốc nhớ về những đêm trăng rằm thơ mộng, ấm áp, đầy tiếng cười và niềm vui thuở ấu thơ.
Trung thu giờ với tôi chỉ là một ngày bình thường, một ngày tôi tất bật đặt bánh, gửi tặng những người thân yêu và những mối quan hệ quan trọng. Cái tên “Tết thiếu nhi” mà ngày xưa ba mẹ, ông bà gọi giờ đây đã phai nhạt, nhường chỗ cho những bộn bề cuộc sống.
Mùa Trung thu năm ấy, tôi theo chân đồng nghiệp đến một mái ấm dành cho trẻ em mồ côi. Những ánh mắt ngây thơ, những nụ cười hồn nhiên của các em khi nhận bánh kẹo từ tay chúng tôi khiến tôi bỗng chốc nhớ về tuổi thơ của mình. Ngày xưa, tôi cùng bạn bè chia nhau từng chiếc bánh nhỏ, đó là những khoảnh khắc ngọt ngào, đẹp đẽ nhất trong ký ức.
Tuổi thơ tôi gắn liền với những mùa Trung thu đầy ắp kỉ niệm. Đó là hương vị ngọt ngào của bánh cốm ông nội tặng, là niềm háo hức chờ đợi chiếc bánh trung thu ba mang về. Những đêm trăng rằm, khi không có bánh, chúng tôi, lũ trẻ con trong xóm, lại cùng nhau chia nhau từng miếng bánh nhỏ xíu, mỗi người một chút, nhưng niềm vui thì bội phần.
Tuổi thơ Trung Thu của tôi là những đêm lang thang cùng anh em, tay cầm chiếc đèn giấy Doremon sực nức mùi giấy mới. Cái đèn chẳng giữ được bao lâu, rớt mất giữa phố đông. Về nhà, chúng tôi lén lút lấy lon sữa bò, tỉ mẩn đục khoét, gắn đèn cầy vào, tự tạo nên lồng đèn độc nhất vô nhị.
Trung thu là đêm tối mù, cúp điện cả xóm. Người lớn tụ tập đầu ngõ, tiếng cười chuyện râm ran. Trẻ con cầm lồng đèn rực rỡ, chạy nhảy hát vang bài “Tết Trung thu em rước đèn đi chơi…”, tiếng cười giòn tan hòa cùng ánh trăng rằm.
Thuở ấy, chẳng cần đầu lân đắt tiền, chỉ chiếc ghế đẩu cột tấm chăn là đủ cho cả bọn nô đùa. Trung thu nghèo khó, nhưng tiếng cười rộn rã đã tô điểm cho ký ức tuổi thơ thêm rực rỡ.
Ngày tôi xa nhà đi học, Trung thu dường như rực rỡ hơn xưa. Lũ trẻ nô nức với những chiếc đèn pin đủ màu sắc, âm nhạc vui nhộn, thay thế cho những chiếc đèn ông sao xưa cũ.
Ngày xưa, chỉ cần được ăn một chiếc bánh Trung thu đã là niềm vui khôn tả. Giờ đây, cuộc sống đã khác, trẻ con được bố mẹ nuông chiều, đủ đầy. Cái bánh Trung thu ngày nào giờ chẳng còn hấp dẫn, thậm chí còn bị chê ngán.
Thời đi học, Trung thu là kỷ niệm đẹp nhất, gợi nhớ về quê nhà. Tiếng dế rít rì rào, tiếng cười giòn tan của lũ trẻ đòi kẹo, những đêm trò chuyện thâu đêm cùng bạn bè… Tất cả như một bức tranh đẹp đẽ, in đậm trong tâm trí tôi. Hơn cả, nơi đó còn có cha mẹ tôi, chờ đợi tôi về.
Trung thu, ngày Tết đoàn viên, giờ đây đối với tôi chỉ là một ngày bình thường. Cuộc sống hối hả khiến tôi chẳng còn thiết tha về quê, chẳng còn muốn mua bánh trung thu, quà cho trẻ con trong xóm hay tặng bố mẹ.
Trung thu xưa, tôi chỉ mong chờ tiếng trống, mâm cỗ và ánh trăng rằm. Giờ đây, lễ hội ấy lại khiến tôi bận tâm với những món quà, những hộp trà, những câu hỏi “tặng gì cho người này?”. Tôi chỉ ước ao Trung thu trở lại là cái Tết đoàn viên, là những ngày vui trọn vẹn cho trẻ thơ, đơn giản mà ấm áp như thuở xưa.